Cũng như nhiều gia đình miền Bắc, chè kho là món không thể thiếu trên bàn thờ ngày Tết ở nhà chồng tôi. Năm đầu về làm dâu, mẹ chồng dạy tôi nấu món ấy. Dù đã được thưởng thức, nhưng đó là lần đầu tiên tôi biết chè kho được nấu như thế nào.
Từ trước Tết, mẹ chồng tôi đã chuẩn bị rất kỹ nguyên
liệu chính là đỗ xanh. Phải là đỗ xanh lòng vàng, nhặt kỹ hết sạn, hạt
sâu, hạt lép, hạt đỗ "nhọn đít" (những hạt này không thể chín, cứ rắn
đanh dù nấu kỹ). Đường cát trắng, vừng xát vỏ, chút nước hoa bưởi hay
vani cũng được chuẩn bị.
Đỗ xanh được ngâm nước ấm từ đêm 29 Tết, sáng 30 đem
đãi sạch vỏ. Đỗ để ráo, rắc chút muối rồi đem thổi hoặc đồ lên cho chín.
Chõ đậu chín vàng ươm, bở tơi, bốc hơi thơm ngậy được cho vào cối giã
nhuyễn, nắm thành từng nắm. Đứa em thập thò được chị dâu dúi cho một nắm
con con, chạy biến.
Mẹ lấy con dao thật sắc, lưỡi mỏng, nhanh tay thái từng nắm đỗ đã nguội. Bột đậu rơi xuống đều đặn tơi mịn.
Nồi chè kho luôn được mẹ chồng tôi nấu vào tối 30 Tết,
khi bữa cơm tất niên đã dọn dẹp xong. Mẹ lấy lượng đường ngang bằng
lượng đậu, cho vào chút nước rồi đặt lên nấu cho tan. Đun nhỏ lửa thôi,
nước đường sôi liu riu đến khi đặc sánh lại gọi là đường "đến". Mẹ luôn
đặt bát nước lã bên cạnh, thỉnh thoảng nhúng đầu đũa vào nước đường rồi
nhanh tay nhỏ vào bát nước. Khi giọt đường không tan loãng ra mà vo tròn
lại ở đáy bát, ấy là đường đã "đến" rồi.
Mẹ bắc nồi nước đường xuống, bóp tơi bột đậu rắc dần
vào nồi nước đường, tay kia vẫn không ngừng quấy bằng chiếc đũa cả. Sau
đó là công đoạn tốn sức và phải chú ý nhất. Đặt nồi bột lên bếp, đun nhỏ
lửa, đều tay quấy liên tục. Bởi nếu ngơi tay quấy hoặc quấy không chú
tâm là bột sẽ vón lại, đường bén nồi và khi ấy thì khó chữa lắm. Tay đũa
nặng dần, bột đậu quánh lại, càng phải dùng sức nhiều hơn. Khi đường
bám quanh thành nồi đã trắng ra là chè đã được. Mẹ cho chút vani hay
nước hoa bưởi, hương thơm nhẹ mát tỏa ngát thật quyến rũ.
Rồi mẹ múc chè ra những chiếc đĩa nhỏ xinh xắn được
chuẩn bị từ trước, nhẹ tay sửa cho đĩa chè mịn đều. Vừng xát vỏ rang
vàng sau đó được rắc lên mặt đĩa chè. Mâm chè vàng thơm hoàn toàn được
mẹ đậy lồng bàn rất cẩn thận.
Những năm đầu làm dâu, tôi ngại tiết mục nấu chè kho
lắm. Những ngày giáp Tết thường giá rét, để đãi xong chậu đậu, đôi tay
người đãi đỏ ửng, lạnh cóng. Có năm quên tí muối, năm thì quá tay nước
nên đỗ nát, ướt nhoẹt. Rồi cả mấy chục phút ngồi quậy nồi bột bở hơi
tai, mỏi rã cả tay. Nếu vì mỏi tay mà bắc ra sớm, đường chưa "đến" thì
chè sẽ bị ướt, chảy nước. Nhớ nhất có năm vì mải khách tới, mẹ lại không
có nhà, tôi đã quên nồi chè đang quậy dở. Khi nhớ ra thì bột đã khét,
không còn cách nào cứu nổi.
Tôi lo xanh mặt vì đó là món không thể thiếu trên bàn
thờ lúc cúng giao thừa. Chỉ còn hơn một giờ nữa là giao thừa, tôi và
chồng cuống quýt nấu nước sôi, ngâm đỗ mới, đãi vỏ, thổi chín, giã
nhuyễn, nắm lại, thái ra... Rồi vợ chồng thay nhau quấy, vừa làm vừa
nhìn đồng hồ. Thật may mắn, những đĩa chè kho xinh xắn đạt yêu cầu hoàn
thành vừa vặn trước 0 giờ đúng 5 phút!
Phút sang canh, khi đất trời thiêng liêng trong thời
khắc chuyển tiếp, bàn thờ sáng đèn nến, nghi ngút khói nhang thơm, những
đĩa chè kho được bố chồng tôi kính cẩn đặt lên dâng tổ tiên. Món chè
kho không cao sang nhưng tôi cảm nhận được sự thành kính của mẹ chồng
mình trong cách làm thật cẩn thận, kỳ công. Đĩa chè đủ ngọt thơm bùi béo
đậm đà mà thanh khiết, được lưu trên bàn thờ suốt mấy ngày Tết. Chè kho
để được lâu vì lượng đường nhiều, đủ bảo quản chè không hỏng.
Cúng xong, cả nhà quây quần chúc Tết. Chồng tôi pha ấm
trà thật ngon. Tôi cắt đĩa chè hình hoa thị bằng con dao mỏng sắc.
Những lát chè mịn màng, cầm không dính tay. Cả nhà nâng chén trà nóng
thơm, nhấm nháp lát chè kho mềm mịn. Vị chè kho ngọt thanh quyện với
hương trà thơm ngát, khói nhang đầm ấm trong phút giây đầu năm mới, để
cả nhà thanh thản trong thương yêu, mong một năm mới với những điều tốt
lành... Những ngày Tết, khách quý đến, bố mời dùng lát chè thơm ngọt với
chén trà sen, câu chuyện ngày xuân càng đậm đà ý vị...
Đến bây giờ, mẹ chồng tôi vẫn giữ nếp nhà trong đĩa
chè kho ngày 30 Tết. Món ăn giản dị nhưng đậm đà ấy ẩn chứa cả sự khéo
léo tần tảo của người đàn bà trong gia đình. Sâu xa hơn nữa là để con
cháu biết trân trọng thành kính với ông cha. Chè kho cũng trở thành nét
riêng trong gia đình nhỏ của tôi, dù ở xa quê, mỗi khi Tết đến...
nguồn: chekhoduonglam.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét